Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

Thứ Năm, 17 tháng 12, 2015

Tình Ơi...


(Từ bài Lời Tình Thơ cuả Đỗ Hữu Tài)

  


  

Thơ & Diễn ngâm: Hương Chiều




Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

LK Bến Hậu Giang & Bìm Bịp Kêu Chiều

 

  


LK  Bến Hậu Giang ( Thơ HC - Nhạc Nguyễn Hữu Tân )
& Bìm Bịp Kêu Chiều ( Sơn Song Duyên )
Trình Bày : Huỳnh Tâm - Hương Chiều &  Ban Hợp Ca Ái Hữu CHS Phan Đoàn Sydney 



Hương Chiều Xưa

  

Thơ: Minh Hồ & Hương Chiều
Nhạc, hòa âm & Tiếng hát:  Nguyễn Hữu Tân



Khóc Lá Xanh Rơi ..

Đôi dòng chia buồn cùng thi sĩ Phong Tâm và gia đình


Được tin lòng dạ luống bời bời
Sinh tử cơ cầu đã rẽ nơi
Con trẻ thoắt xong rời cuộc thế
Mẹ già lây lất  níu tàn hơi
Ôm con vật vã  lời không nói
Ruột cắt từng phen lệ xót khơi
Viết vội đôi dòng thương gửi bạn
Lá vàng đau khóc lá xanh rơi ..

Hương Chiều
09-12-2015



Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

Hoài Vọng



Thơ: Minh Giang
Nhạc: LMST
Hòa âm: Đỗ Hải
Tiếng hát: Châu Thùy Dương

Thực hiện:  HảiLong

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

Đòi Thơ - Trào Thơ - Bến Thơ - Trả Thơ













Đòi Thơ 

Trăng về bên cửa gọi đòi thơ
Mòn mỏi đêm tan đến nguyệt mờ
Hỡi khách tri âm cùng lối  mộng
Đâu người tri kỷ đuối dòng mơ
Đêm sương gió khẻ khua mành quế
Trời lặng sao chìm nhạt ánh tơ
Không đến không chờ sao vẫn đến
Luống trông luống gặp nỡ nào ngơ ??!!..

Hương Chiều 
30.11.2015

***

Trào Thơ

Trăng khuya gợi cảm hứng trào thơ
Giấy trắng mực đen in chẳng mờ
Tư tưởng tháo tuôn như suối chảy
Riêng niềm mong ước gặp hằng mơ
Hương chiều còn đọng sâu tâm khảm
Thơm thấm vào tim đang kết tơ
Tình cảm ắp đầy dù mới biết
Xin người phương ấy chớ làm ngơ!

Minh Hồ
01.12.2015

****

Bến Thơ

Lặng lẽ thuyền ai ghé bến thơ
Sông khuya mỏng mảnh khói sương mờ
Thi nhân một bóng chờ giao cảm
Mặc khách đôi vần thoả ước mơ
Gió thức ru xanh hồn dạ thảo
Trăng tàn nhuộm tím khúc tình tơ
Hạ đi thu đến thay màu lá
Đông gọi xuân về luống ngẩn ngơ!

Yên Dạ Thảo
03/12/2015

****

Trả Thơ

Bệnh tình thuyên giảm trả lời thơ
Thi hữu phương xa mỏi mắt mờ
Đã mấy ngày qua lòng mong đợi
Rồi nay hồi đáp thỏa niềm mơ
Hương Chiều bạn hỡi xin thông cảm
Sắc sáng bình minh mây tựa tơ
Se kết tình thân giao xướng họa
Đào này đâu có dám làm ngơ !

Minh Hồ Đào
05.12.2015



Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015

Nỗi Niềm

Họp tan ví cũng một trò chơi
Bạn hữu gần xa chung một  trời
Khi phú khi thơ chen tiêng nhạc
Khi đàn khi hát hội trùng khơi
Nhớ quê thương nước lòng đau thẳm
Xót bạn tủi mình  tóc trắng phơi
Gom chút chữ thừa duyên tứ hải
Góp thêm chút nghĩa cạn đầy vơi..

Hương Chiều
29.11.2015

****

Tâm Sự

Còn ngày nào sống cứ vui chơi
Cùng với thi nhân bốn hướng trời
Xướng họa giao duyên thơ nhạc mãi
Như giòng suối chảy ra nguồn khơi
Hương chiều phảng phất nơi quê lạ
Thơm thấu cõi lòng nồng ấm phơi
Tâm sự niềm đau anh trút hết
Cho người em gái sẻ chia vơi

Minh Hồ

29.11.2015


Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

Tỏa Hương Chiều - Chỉ là.. - Là Thoáng Hương …












Tỏa Hương Chiều

Sắc Thơ Nhạc tỏa Hương Chiều
Ươm lòng lữ thứ  mỹ miều luyến vương
Bên đời thân phận náu nương
Xứ người đất khách miên trường nhớ quê.

Hương Chiều thơ nhạc trổi về
Tâm tư xao xuyến đam mê miệt mài
Mỏi mong diện kiến một ngày
Dù cho lúc đó tóc phai nhạt màu

Niềm vui chan chứa biết bao
Muôn lòng xóa nỗi u sầu héo tim
Hương Chiều lan tỏa ba miền
Bắc - Trung - Nam mãi gắn liền mến thương

Minh Hồ


*****

Chỉ là..

Chỉ là một thoáng hương chiều
Cho đêm còn nuối  mỹ miều còn vương
Hương khuya còn chút tựa nương
Bóng sương nguyệt đổ đêm trường xa quê

Đời trôi qua những chiều về
Gót chân phiêu lãng mải mê dùi mài
Đã mong thì cũng có ngày
Tấc lòng đâu dễ mờ phai sắc màu

Thời gian nào có quản bao
Chỉ mong chia sớt nỗi sầu trái tim
Đã cùng khách lữ trăm miền
Bên trời lận đận nối liền tình thương ...

Hương Chiều
25-11-2015

*****

Là Thoáng Hương … 

Hương hoa thơm thoảng vườn chiều
Ngọc mai một đóa mỹ miều nắng vương
Hồn mơ tím mộng ẩn nương
Thềm sương chiếc bóng canh trường vọng quê

Bao giờ gió chở trăng về
Thuyền không trôi lạc bến mê miệt mài
Ngày qua rồi lại qua ngày …
Nắng mưa nhuộm lá xuân phai úa màu

Vô thường một giấc chiêm bao
Mắt rưng rưng lệ, rót sầu vào tim
Thơ trôi dạt đến xa miền
Lời ca tiếng nhạc kết liền vần thương …

Yên Dạ Thảo
28/12/2015


Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015

Liên Khúc Để Tình Nghiêng Xuống Đời



ĐỂ KHI TÌNH NGHIÊNG XUỐNG ĐỜI.

Để khi tình nghiêng xuống đời
Lệ trăm sông đổ về khơi
Chiếc nhạn bơ vơ giữa trời
Bóng chìm con nước chơi vơi.

Để khi tình ghé môi hôn 
Ngàn thương sầu dâng mắt buồn
Ngậm ngùi lời sông gọi biển
Tơ tình chới với ngàn phương.

Để khi tình đã bên người
Ngàn sóng hát thuyền ra khơi
Buồm căng. Trăng đầy. Đêm mới
Tình ơi! ... Xin thả lên trời…

Và khi tình đã theo người
Cánh buồm chao giữa dặm khơi
Thương loài sò trai ngậm ngọc
Nuốt nghìn lệ biển trong người !!..

Hương Chiều
(Thi tập "Trở Giấc")

****

TÌNH EM, EM HÃY TRAO TÔI

Tình em nghiêng xuống đời tôi
Lâng lâng xao xuyến chơi vơi
Chim hồng thôi chao cánh mỏi
Hương tình cao vút lên khơi.

Thẹn thùng em áp đôi môi
Xôn xao hoa bướm bồi hồi
Môi hồng tỏa hương thơm ngát
Quay cuồng ngây ngất nụ hôn!

Bây chừ tình đã lên ngôi
Buồm căng đưa thuyền ra khơi
Giữa bầu trời cao trăng sáng
Xin trời chứng giám tình tôi!

Tình em, em hãy trao tôi
Tôi xin làm loài sò, trai
Và sẽ vì em ngậm ngọc
Muôn đời mình mãi bên nhau.

Đặng Hoàng Sơn
25/03/2015

****

NỬA MẢNH TÌNH NGHIÊNG

Bóng nghiêng tình nửa mảnh đời
Chập chờn kỷ niệm buông lơi
Lục bình trôi xuôi về biển 
Lệ mờ sông Hậu chơi vơi.

Mơ màng bóng ngã hoàng hôn
Penseé tím nở đầy hồn
Lặng thầm trầm tư nhung nhớ
Đáy tim chôn kín sầu tuôn. 

Tìm đâu vì sao đổi ngôi 
Mặn mà son sắc phai phôi
Thuyền hoa gieo neo lạc bến
Ngắm trăng vàng trải... bồi hồi. 

Theo người tình vội ra khơi
Cánh chim lẻ bạn...rã rời
Chao dao giữa mùa giông bão
Mây cuốn thơ bay ngang trời. 

Đỗ Thị Minh Giang

26/03/2015



Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

Hương Chiều

Hương Chiều mãi mãi vấn vương
Lòng người viễn xứ trên đường nhạc thơ
Tỏa lan chan chứa đôi bờ
Hữu duyên thiên lý từ giờ đến sau
Dù cho vạn dặm cách nhau
Vẫn luôn tô điểm sắc màu tình thân
Mến thương xa tưởng như gần
Cận kề không cạn lời dâng dịu dàng
Hương Chiều tỏa khắp trần gian
Thấm sâu đến độ mơ màng triền miên
Tưởng rằng đang lạc cõi tiên
Quên thân trôi dạt tận miền lưu vong
Quê người đất khách mênh mông
Khi nào tao ngộ thỏa lòng ước mơ
Một ngày diện kiến nàng Thơ
Niềm vui như sóng vỗ bờ đại dương

Minh Hồ
19.11.2015



Hương Xưa

Tơ sầu ngó ý còn vương
Dẫu lìa sen thắm cũng đường nét thơ
Chân duyên thì vẫn một bờ
Dừng chân quán trọ chỉ  giờ  trước sau
Tri âm ngàn dặm có  nhau
Dẫu là ảo giới vẫn màu tương thân
Kính nhau đôi chữ xa gần
Chỉ xin là chút dư âm dịu dàng
Hương xưa nhòa nhạt thời gian
Còn chăng chìm giữa mơ màng cô miên
Đã từng mơ mộng cõi tiên
Đã như chiếc bách giữa miền tử vong
Hai phương trời bể mênh mông
Có người tri ngộ tấc lòng như mơ
Ly Tao một khúc nhạc  Thơ
Gọi là chút nghĩa đôi bờ đại dương ..
  
Hương Chiều
Sydney 20-11-2015



Đến Từ Các Bụi Hay Vô Thủy


 

Thơ: Khúc Giang
Diễn ngâm: Hương Chiều



Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

Khi Tình Yêu Bắt Đầu


  

Thơ: Hồng Thúy
Nhạc:Lâm Kim Cương
Tiếng hát: Lâm Dung 



Xuân Tha Hương

Nhác thấy cây xanh trổ lá vàng
Thế là Thu đến đón Xuân sang
Quên sao đất nước còn xa tít
Chợt nhớ quê hương mãi ngút ngàn
Lửa hận vui gì còn hát xướng
Lòng buồn oán hận cả cung đàn
Mùa Xuân đến với em yêu dấu
Thoáng thấy thương rồi sao bỏ ngang

Lý Tòng Tôn
Lancaster mùa đông 2015

****

Thu Viễn Xứ

Thân phận lưu vong quá võ vàng
Bốn mươi thu đã lặng lờ sang
Vần thơ viễn xứ giăng vời vợi
Sầu khúc ly hương trãi bạt ngàn
Nước mất đau buồn chim mất tổ
Nhà tan khổ hận nghé tan đàn
Hồn thiêng sông núi còn văng vẵng
Phục quốc thề xưa chẳng đứt ngang

Nguyễn Hữu Tân
Sacramento Nov.12/15

****

Xuân Đâu Rồi...

Lộc mới cành tơ  đón nắng vàng
Sao lòng man mác mỗi mùa sang
Bơ vơ đất khách trời xa xứ
Dào dạt tình quê mấy  dặm ngàn
Mượn khúc thương ca vời cố quốc
Ngâm vần ly hận khóc xa đàn
Bốn mươi xuân đến chưa hề Tết
Rượu rót mà buồn vẫn cứ ngang !!..

Hương Chiều

XUÂN Sydney - Australia
Nov.13/2015



Thứ Tư, 11 tháng 11, 2015

Đêm Nghe Tiếng Mẹ Ru


  

Thơ : Hương Chiều
Nhạc : Nguyễn Hữu Tân
Tiéng hát: Hương Chiều


Người Đất Sóc

Ngồi nhắc chuyện quê hương ngàn dặm
Người Sóc Trăng chợt đôi mắt mơ màng
Con “Đường Giữa” bỗng diệu kỳ ánh sáng
Cháy hồng lên thời tuổi dại hoang mang

Nàng Đất Sóc bên cửa  ngồi chải tóc
Soi gương thầm ..đôi bờ mắt mi cong
Chàng trai trẻ tuổi xuân tràn nhựa sống
Lá tình thư vẫn giấu mãi trong lòng

Và một sáng.. pháo giòn tan trước cổng
Nàng theo chồng ..đám rước rộn ngoài sân
Lá thư tình khép lại những hoài mong
Buồn thiên cổ ..dòng thơ tàn lối mộng

Tình Đất Sóc giữ trong lòng giấy mỏng
Niệm khúc buồn viễn khách..tháng cùng năm ..
Người thiếu phụ bờ mi cong ướt đẫm
Giở thư xưa..lệ thấm mực tim hồng..

Hương Chiều

(Thi tập Trở Giấc)





Thứ Ba, 10 tháng 11, 2015

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2015

Hoài Thu


  

Thơ: Yên Dạ Thảo
Nhạc: Nắng Quê
Tiếng hát: Quỳnh Lan


Thu Vấn Vương













Nắng thu vàng óng ả
Lửng lơ sợi tơ trời
Chiếc lá bay lơi lả
Làn gió đùa chơi vơi

Dìu nhau chiều thu nào
Tim rộn ràng xôn xao
Cửa tâm hồn hé mở
Mảnh tình hồng vội trao

Giờ công viên lặng lẽ
Lá phai màu nhẹ rơi
Bờ mi rưng dòng lệ
Lời hẹn xưa xa vời

Tay nâng niu kỷ niệm
Mộng ngày thơ êm đềm
Chia xa chiều hoang tím
Chờ ai đêm từng đêm

Giọt sương thu lóng lánh
Điểm trang hoa tầm xuân
Trăng tà bên vườn hạnh
Chào bình minh chuông ngân

Mây giăng buồn man mác
Bàng bạc phủ tâm tư
Hạt mưa thu dào dạt
Nồng nàn ướt tờ thư

Đỗ Thị Minh Giang
18-11-10


Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2015

Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015

Thu Xa













Từng đêm dài chờ đợi
mảnh hồn riêng bơ vơ
bóng người xa vời vợi
vương vấn mối tình thơ

Gió chiều thu bay nhẹ
vỡ tan niềm ước mơ
người buớc qua thật khẽ
nghe như lòng ngẩn ngơ

Lòng dâng niềm thương tiếc
dòng thời gian trôi mau
vòng tay xưa vụng dại
hai cuộc đời xa nhau

Màu tóc pha sương khói
tình xưa sao ngỡ ngàng
lặng thầm đôi mắt mỏi
sầu vương nắng chiều tàn

Nụ cười buồn lặng lẽ
ta còn gì cho nhau
con tim tràn ngấn lệ
tâm hồn gợn lao xao

Đỗ Thị Minh Giang
09/10/10


Thứ Hai, 2 tháng 11, 2015

Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2015

Nam Phương Hoàng Hậu


 

Đây là những thước phim quý về Nam Phương Hoàng Hậu cùng vua Bảo Đại và các con.
Nam Phương hoàng hậu (14 tháng 12 năm 1914 - 16 tháng 9 năm 1963), là hoàng hậu duy nhất của hoàng đế Bảo Đại thuộc triều đại nhà Nguyễn trong lịch sử Việt Nam. Bà cùng với Thừa Thiên Cao Hoàng hậu, chính thất của Nguyễn Thế Tổ Gia Long hoàng đế, là 2 vị Hoàng hậu duy nhất trong hoàng tộc nhà Nguyễn mang tước vị Hoàng hậu khi còn sống.
Bà là hoàng hậu cuối cùng của triều đại nhà Nguyễn, và cũng là hoàng hậu cuối cùng của chế độ Quân chủ Việt Nam.


Ai Giăng Những Sợi Tơ Vương...














Trăng treo lơ lửng góc trời
Hiên khuya một bóng ai ngồi đợi ai
Lá vàng trước ngõ rơi đầy
Người bên xóm cạnh tháng ngày biệt tăm

Thu đi thu đến âm thầm
Vườn mơ góc lạnh nẩy mầm tương tư
Hộp thư chờ những cánh thư
Dường như nhạn trắng ẩn cư đâu rồi!

Trăng say ...  trăng ngủ mỉm cười
Mây say trong tiếng ru hời gió thu
Nụ tình thơm thoảng hương nhu
Ta ôm gối mộng buồn vu vơ buồn

Long lanh trên nhánh lá sương
Ai giăng những sợi tơ vương chiều nào
Để tình trước gió lao đao
Thơ sầu úa rũ bên cầu sông thương !

Yên Dạ Thảo
15/10/2015



Cô Đơn Mới Hiểu Cô Đơn

(Từ Ai Giăng Những Sợi Tơ Vương của YDT)

Úa vàng đưa chiếc lá rơi
Mong manh về lại bên đời mong manh.
Ngón nghiêng gõ xuống bóng mình
Mảnh lưng áo bụi. Mảnh tình vân vê.

Đường khuya lạc lối đi về
Sương mai lãng nguyệt, câu thề biển dâu...
Nhánh tình mỏi cánh chim sâu
Cỏ xanh đã rối vàng lâu lắm rồi.

Thương mình vương nghiệp thơ trôi
Đợi ai phờ rạc. Ai người đợi ai?
Yêu trăng chở mộng vơi đầy
Phiêu tình đẫm vị đắng cay, ngọt ngào!

Vòng tay ôm gối hạnh đào
Hương mùa năm cũ chợt dào dạt hơn
Cô đơn mới hiểu cô đơn
Được nghe lá rụng dỗi hờn mà thương!

Phong Tâm
20/10/2015


Thứ Năm, 29 tháng 10, 2015

Quá Cảnh Trần Gian


  

Thơ: Thầy Thích Tánh Huệ
Diễn  ngâm: Hương Chiều
Thực hiện Slide show & Youtube: Bạch Yến



Dù Chút Dừng Chân


  

Thơ: Bảo Trâm
Họa bài "Quá Cảnh Trần Trần Gian" của Thầy Thích Tánh Tuệ
Diễn  ngâm: Hương Chiều
Thực Hiện SLide show &Youtube: Bạch Yến



Tìm Lối


  

 Thơ: Minh Thúy
Họa bài Qúa Cảnh Trần Gian" của Thầy Thích Tánh Tuệ
Diễn ngâm:  Hương Chiều



Nhẹ Bước Trần

  

Thơ: Hương Chiều
Họa bài "Quá Cảnh Trần Trần Gian" của Thầy Thích Tánh Tuệ
Diễn  ngâm: Hương Chiều
Thực Hiện SLide show &Youtube: Bạch Yến



Tóc Ơi..!







Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015

Chiếu Kính Họa Mi - Hồng Hà Nữ Sĩ


  

Trích Đoạn 1 -" KHUYẾN HÔN "
 Đạo diễn: Hương Chiều
Với Các Vai Diễn :
- Đoàn Thị Bé Em : Đoàn Mẫu - Mẹ của Đoàn Doãn Luân và Đoàn Thị Điểm
- Đặng Nguyệt Linh :Lê Thị - Vợ của Doãn Luân
- Lâm Quí : Đại Tùng - Môn Sinh của Bà Đoàn
- Hương Chiều : Đoàn Thị Điểm



Người Đất Sóc




Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015

Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2015

Ca Cổ Nhạc Kịch - Sang Sông


  

Đạo diễn: Hương Chiều.
Trình diễn: Thu Hồng, Lâm Quý, Hương Chiều



Giã Từ

Giã từ con sáo sang sông
Giã từ người cũng phiêu bồng ngàn sương
Giã từ tình cũ vấn vương
Còn đây ..con sáo ngậm sương đứng chờ ..

Hương Chiều


 

Anh Cho Em

Anh chẳng cho em một lời thơ
Chừ lúc ra đi ..chẳng ai ngờ..
Nhưng đã cho em tận cùng nhớ
Anh không làm thơ ..Anh là bài thơ ..!..

Hương Chiều

 

Nhớ Tóc

Tóc thơm hương giữa vườn điều
Ngày anh nít trẻ không liều hôn lên
Để rồi tình cũng lênh đênh
Sợi rơi sợi rũ …buồn tênh nhớ người .

Hương Chiều


Chỉ Là...

Chỉ là một thoáng mong manh
Của hương tình cũ chênh vênh một đời
Nụ hôn thơm ngát bờ môi
Nụ đau đã khéo trêu người ngàn sau ..

Hương Chiều


 

Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2015

Trăng Xưa


  

Thơ : Hương Chiều
Nhạc : Nguyễn Hữu Tân
 Hòa âm: Cao Ngọc Dung
Tiếng hát: Tâm Thư


Thơ HaiKu – (Bài 10 -15 )

10 – THÀ YÊU
Mộng đầy - Tràn - Mộng vỡ .
Trái cấm mê man lụy kiếp người
Lưỡi tê mùi cam khổ .

11- CHỈ MỘT
Chỉ một vệt mây xám
Đủ sức cuồng phong . Niềm tin cạn
Cháy bỏng  những hoài vọng .

12 - NGHIÊNG
Đứng thẳng một đường yêu
Đường giăng ngang  căng đầy trái chín
Nghiêng gốc cội tình si .

13 – VỜ

Một người một ngả đi
Mưa vỡ tràn con đường bóng nước
Ngoái đầu nước trong mắt .

14 – GIẬN
Vì quá đổi thương em
Anh cũng không biết nói câu buồn
Giận cái không  - Dửng dưng ….!!..

15 – CUỐI ĐƯỜNG

Đi - Cuối đường . Bóng ngã.
Hoa nở. Trắng . Không . Về đồi mây
Một nén . Hương  tình bay .

Hương Chiều

 

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2015

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2015

Tấm Lòng Của Một Đứa Trẻ Mồ Côi Tật Nguyện

Năm 2008 tôi trở về Việt Nam để thăm mẹ đã già yếu. Quê tôi là một xã hẻo lánh thuộc huyện Lai Vung tỉnh Đồng Tháp. Trên đường từ thị xã Sa Đéc về quê cách nhà mẹ tôi độ nửa cây số, bên trái đường có một ngôi nhà còn thật mới, to, đẹp, bề thế, thiết kế theo lối kiến trúc Âu Mỹ. Tôi nói đùa với bà xã:
- Nhà nầy chắc của đại gia nào đó ở đâu về cất cho cô bồ nhí. Anh biết cả ấp nầy dân chúng đều sống bằng nghề nông. Sau 30.4.75 tất cả ruộng đều bị qui hoạch làm tập đoàn, tập thể. Sau đó chính quyền có trả lại cho nông dân, nhưng không ai còn ruộng nhiều như ngày xưa nữa, nhất là thời nầy làm ruộng đủ sống là may lắm rồi, làm gì có tiền để xây nổi cái nhà to đồ sộ như thế nầy.

Về đến nhà, sau một vài phút mừng vui sum họp, tôi hỏi đứa em trai:
 - Ở đầu xóm trong có đại gia nào mới xuất hiện cất ngôi nhà vừa to vừa đẹp quá vậy?
 - Nhà của chị Tư Thung, vừa mới xây xong tháng rồi, nghe nói trên hai tỷ đấy.   
       - Chị Tư nghèo nhất ấp, chắc trúng số?
 - Anh có nhớ thằng Tèo, con trai đầu lòng của chị Tư không? Nó bị tật bẩm sinh, khi
mới sinh ra hai chân teo nhỏ và dị dạng cho tới lớn vẫn đi không được, phải ngồi xe lăn. Khi nó được 3 tuổi, vừa bị tật vừa bị bệnh hoạn hoài, èo ọt khó nuôi, gia cảnh chị Tư lại quá nghèo nên phải đành đem cho viện mồ côi của nhà thờ Công Giáo Sa Đéc. Khi miền Nam Việt Nam hấp hối sắp lọt vào tay cộng sản miền Bắc, có một số trẻ em mồ côi may mắn được di tản sang Mỹ trong đó có Tèo. Đến Mỹ, Tèo được gia đình một Bác sĩ gốc Ba Lan nhận làm con nuôi. Vợ chồng người Bác sĩ nầy quá tốt và nhân hậu, coi Tèo như con ruột, rất hết lòng thương yêu, lo lắng, chăm sóc, dạy dỗ, và cho ăn học đến nơi đến chốn.
Khi Tèo được 10 tuổi, một hôm vợ chồng ông gọi nó vào phòng riêng, vừa để tâm tình, vừa để khuyên dạy một số điều cần thiết chuẩn bị cho tương lai:” Như con đã biết, ba mẹ là người Mỹ gốc Ba Lan. Nước Mỹ là một quốc gia quá lý tưởng, giàu, đẹp, tự do, văn minh, nhất là luôn luôn tạo cơ hội cho tất cả mọi người dân, thành công hay thất bại, tươi sáng hay đen tối đều cho chính bản thân ta mà thôi. Ba mẹ cũng từ bàn tay trắng, nước Mỹ đã giúp ba gần như có được tất cả. Kể cả con, ba mẹ có 2 trai và 2 gái đều ngoan, dễ thương, học giỏi. Ba mẹ lúc nào cũng cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện. Thế mà không biết tại sao, thỉnh thoảng nằm suy tư, ba vẫn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, vẫn còn nhớ nhớ về đất nước Ba Lan, vẫn còn thương thương  con người Ba Lan. Vài năm gần đây tự dưng trong lòng ba cảm thấy nao nao muốn về thăm lại Ba Lan quê hương yêu dấu của ba. Bây giờ tất cả đều thay đổi, tất cả đều xa lạ, nhưng khi về lại, vừa đặt chân chạm đất Ba Lan, ba có cái cảm giác thật thân quen và dễ chịu. Ba thở ra từ từ cho hết cái không khí của Mỹ, rồi hít vô từ từ cho đầy ấp cái không khí Ba Lan, tâm hồn ba cảm thấy rạo rực và lâng lâng hạnh phúc.
           Do đó, ba đề nghị với con, nên đi học thêm tiếng Việt, thứ nhứt là biết được nhiều ngôn ngữ càng có lợi cho cuộc đời, thứ hai là nếu đến một lúc nào đó, con có cái cảm giác giống như ba, cảm thấy nhớ nhớ về đất nước Việt Nam, về ba mẹ, về những người thân yêu thì con nên trở về thăm lại Việt Nam của con. Biết nói tiếng Việt mới giúp cho con có nhiều cơ hội để truy tìm nguồn cội của mình. Với tất cả tấm lòng biết đâu có một phép lạ mầu nhiệm nào đó giúp cho con tìm lại được ba mẹ và các em.
          Giờ phúc hạnh ngộ mà không nói chuyện được với nhau, không hiểu nhau thì thật là bất hạnh và đau khổ. Con phải cố gắng học hành cho giỏi để tốt nghiệp Đại học, có công ăn việc làm vững chắc, có dư giả tiền bạc con mới có điều kiện thực hiện những gì cần thiết cho đời mình. Ráng đi, ba sẽ cho con biết tất cả chi tiết về lai lịch của con. Ba hy vọng sẽ có một ngày đẹp trời nào đó, máu Việt Nam của con sẽ nóng lên, hồn Việt Nam của con sẽ bừng dậy thôi thúc con quay về. Ba mẹ lúc nào cũng thương yêu và hết
lòng ủng hộ cho con.”
           Nhờ có cha mẹ nuôi quá tốt, luôn luôn khuyến khích và yểm trợ, Tèo học rất giỏi, tốt nghiệp Đại học ngành computer, làm việc cho ngân hàng. Năm 2004, nó nhờ một người bạn cùng về Việt Nam 3 tuần lễ, tìm đến nhà thờ Công giáo Sa Đéc, nơi mà có viện mồ côi đã nuôi nó đến 5 tuổi trước khi được di tản sang Mỹ. Nhà thờ cũ kỹ vẫn còn đó, nhưng quí Cha, quí Sơ đều thay đổi, đều xa lạ nên không ai biết gì về nó. Nó thật buồn và thất vọng trở về Mỹ.
           Không nản, năm 2005, nó và người bạn lại về Việt Nam 3 tuần lễ nữa, một mặt nhờ báo chí đăng tìm hộ, một mặt về tận nhà thờ Sa Đéc tìm những người già cả xung quanh hỏi thăm nhưng cũng thất vọng, buồn và đành lặng lẽ trở về Mỹ.
           Có lẽ có một sự linh thiêng mầu nhiệm nào đó thôi thúc, nó và người bạn quyết tâm trở về Việt Nam lần thứ ba, lần nầy ở lại một tháng thay vì 3 tuần như hai lần trước. Sau khi nhờ tất cả các tờ báo ở Saigon đăng tìm giúp, nó bay về thị xã Sa Đéc mướn khách sạn ở, mỗi ngày đều đến nhà thờ cầu nguyện, sau đó đi lang thang từ xóm nầy đến xóm khác để hy vọng gặp một vài bô lão biết nhiều về viện mồ côi trước năm 1975.
            Ơn trên không phụ kẻ có lòng, Tèo về Sa Đéc được hơn một tuần thì tình cờ gặp anh Bảy Đức. Anh Đức đi nuôi con bị bệnh đang nằm điều trị tại bệnh viện Sa Đéc, nhà thờ nằm đối diện bên kia đường gần đó. Là người đạo Công giáo, thỉnh thoảng anh sang nhà thờ để cầu nguyện nên gặp được Tèo. Nhà anh ở cạnh nhà chị Tư Thung, cũng là bạn chòm xóm lâu năm nên biết rất rõ trước năm 1975 về gia cảnh của chị.
             Là người cẩn thận, anh Đức không vội nói với Tèo điều gì cả, yên lặng về quê báo cho chị Thung biết, hiện ở nhà thờ Sa Đéc  có một Việt kiều Mỹ tên Nam, bị tật bẩm sinh hai chân, ngồi xe lăn, giống trường hợp của cháu Tèo con chị, đã về Sa Đéc nhiều lần để cố tìm cho được cha mẹ. Anh khuyên chị nên đi gặp Nam biết đâu  sẽ gặp lại Tèo, nhưng chị từ chối và bảo:
           - Không nuôi nỗi một đứa con tật nguyện, phải đem cho viện mồ côi, tôi cảm thấy xấu hổ và đáng trách lắm, ba nó đã mất, bây giờ nó là Việt kiều, dù nó đúng là con của tôi, tôi cũng không đủ tư cách nhìn mặt nó. Suốt cuộc đời nầy lương tâm tôi luôn luôn ray rứt và đau khổ vì đã bỏ nó. Tôi xin cam chịu về những hình phạt nầy.
            Bà con hàng xóm hay tin kéo đến đều khuyên chị nên đi gặp cháu Nam. Một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi không nuôi dưỡng, thế mà nó không trách, không oán, không hận. Xa lìa cha mẹ từ lúc 3 tuổi, không thể hình dung nỗi cha mẹ là ai, ra sao, cũng không hề nhớ một kỷ niệm tình cảm yêu thương nào của cha mẹ dành cho nó, thế mà nó vẫn không quên cội nguồn, vẫn biết trân trọng, vẫn biết yêu thương đấng sinh thành. Nếu không có tấm lòng hằng đêm ước mong và tha thiết muốn được gặp lại cha mẹ mình thì tội gì nó phải mất 3 lần trở lại Việt Nam để lặn lội, để tìm kiếm, vừa tốn kém vừa trăm bề vất vả và khó khăn, nhất là với một người tật nguyền phải đi bằng xe lăn. Đây là một đứa con vĩ đại. Đây là một đứa con tuyệt vời. Chắc chắn là nó rất hiểu, rất thương, rất thông cảm cho hoàn cảnh của chị. Chị hãy sung sướng và hãnh diện vì được sinh ra nó. Nghìn trùng xa cách, cũng có thể coi như ngàn năm cách biệt, thế mà cháu vẫn quay về tìm mẹ. Chúng tôi nghĩ, đây là ơn phước Thiên Chúa ban cho chị và gia đình, dưới trần gian nầy có một món quà nào quí giá hơn, chị hãy đón nhận và cám ơn Thiên Chúa.
            Nghe mọi người nói, nghe mọi người khuyên, chị Tư chỉ biết ngồi bó gối khóc nức nở thật bi thương. Khi cơn khóc diệu lại, chị nói trong nghẹn ngào:
            - Nếu sau lưng của nó, bên vai trái có một cái bớt đen to bằng đồng xu thì nó chính là con của tôi. Hiện tôi đang bị xúc động quá và nhớ nó lắm, gặp lại nó chắc tôi chết mất.
            Thấy vậy, anh Đức vội trở ra thị xã Sa Đéc, đến nhà thờ tìm cháu Nam, thuật lại những điều chị Tư nói. Đúng là Tèo ngày xưa của mẹ Thung. Nó quì ngay xuống trước mặt tượng đức Chúa Trời làm dấu thánh giá, cầu nguyện, nghẹn ngào.
            Quên cả chào từ giả mọi người, nó vội vã theo anh Đức chạy bay về quê để gặp lại mẹ và các em. Sau trên ba mươi năm mới gặp lại, gần như chưa hề quen biết, gần như hai người xa lạ, nhưng hình như có một sợi dây thiêng liêng mầu nhiệm ràng buộc tình máu mủ, vừa thấy nhau là tình cảm mẹ con ngập lòng, chỉ biết xúc động, chỉ biết nghẹn ngào, chỉ biết ôm nhau rồi khóc mặc cho bà con chòm xóm đến vây quanh để chúc mừng và thăm hỏi.
              Tèo ở lại nhà mẹ thêm 3 tuần, đưa mẹ và các em đi du lịch Saigon, Đà Lạt, Nha Trang. Và đề nghị với mẹ, muốn mua cho mẹ một căn nhà ở Saigon để mẹ và các em ở, sẽ tìm cách tạo điều kiện về công ăn việc làm cho các em, dù sao cũng tốt hơn ở quê nhiều. Nhưng chị Tư không bằng lòng. Chị bảo, mẹ đã quen sống ở đồng ruộng, xung quanh có bà con chòm xóm thân quen như người nhà, làm sao mà mẹ bỏ nơi chôn nhau cắt rún mà đi cho được. Vì nghèo, các em con đều dốt chỉ biết làm ruộng, làm rẩy. Saigon không phải là đất thích hợp cho gia đình mình sống.
               Năm 2007 cháu Tèo trở về Việt Nam mua một ít ruộng cho các em và cất một ngôi nhà thật đẹp, có thể nói là đẹp nhất trong xã nầy để cho mẹ dưỡng già, rất tiếc là người cha đã mất sớm không hưởng được phước của đứa con yêu dấu, bị tật nguyền nhưng có tấm lòng thật vĩ đại và hiếu thảo.
                Ngày cúng giổ cho ba tôi, trong bàn tiệc, tôi gợi lại và ca tụng con người tuyệt vời của cháu Tèo. Anh Năm Cần ngồi cùng bàn là bạn hàng xóm của gia đình chúng tôi, hỏi tôi:
              - Anh Hai ở Mỹ, không biết thằng Mỹ nó dạy như thế nào mà một đứa trẻ mồ côi tật nguyền như cháu Tèo thành một Kỹ sư tài giỏi, hữu dụng cho gia đình và xã hội, nhất là vẫn gìn giữ được phẩm hạnh hiếm có của  một đứa con chí hiếu mặc dù bị cha mẹ bỏ rơi không nuôi dưỡng. Trong khi ở quê mình ngày nay con em  bắt đầu đi học từ mẫu giáo cho đến Trung học, Đại học đều phải học mười điều dạy, trăm điều răn để noi gương...thế mà không biết tại sao thanh niên nam nữ hư hỏng đầy rẫy. Đi ra khỏi nhà một chút thì thấy dài dài nhà trọ, quán beer  ôm, quán café võng…là những hang ổ sa đoạ trá hình. Đó là chưa nói đến nạn trộm cướp, giựt dọc, móc túi, băng đảng quậy phá, xì ke ma tuý…
             -Tôi không sống ở Mỹ nên không rành lắm, hơn nữa tôi là người thua cuộc, đã từng bỏ của chạy lấy người, xin lỗi, tôi không dám có ý kiến gì hết. Việc nầy anh nên hỏi những người hiện đang có chức có quyền nhất là những nhà cách mạng lảo thành mới có đủ tư cách trả lời, phải không?
               - Anh Hai lâu lâu mới về, chắc anh không biết nhiều về bao điều tệ hại, nhất là tình trạng đạo đức suy đồi, con chém cha, thầy hảm hiếp trò, anh em đâm nhau chỉ vì một vài công đất. Con gái chen lấn nhau đi tìm chồng Đài Loan, Đại Hàn,…bất chấp tương lai sẽ đi về đâu. Con trai thì tìm mọi cách xin đi lao động nước ngoài. Thanh niên là tương lai của đất nước, nhưng buồn thay, một số thì hư hỏng, một số thì muốn thoát ra khỏi nước. Hình như họ cảm thấy được ra khỏi nước mới là điều mơ ước, mới là đỉnh điểm tương lai. Như anh đã biết, gia đình tôi có thế, làm ăn được và khá giả, nhưng khi nghĩ đến bối cảnh của quê hương mình, tôi cảm thấy luôn ưu tư và phiền muộn. Tương lai của đất nước mình sẽ ra sao, sẽ về đâu?
              Tiệc tàn, mọi người đều ra về hết. Chiều xuống ở đồng quê thật êm đềm lặng lẽ. Tôi ngồi một mình nhìn ra bóng tối mông lung, nghĩ đến Tèo, nghĩ đến những điều anh Năm Cần nói, nghĩ đến đời sống của người dân Uc, rồi nhìn lại đời sống của người dân mình, tự dưng lòng tôi cảm thấy thật buồn, buồn vô cùng.
               Thượng Đế ơi, một trăm năm nữa Ngài có thương xót mà ban cho DÂN TỘC VIỆT NAM được hưởng ơn phước như người dân UC hiện nay không!?
                          
 PHƯƠNG ĐÔNG.