Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2015

Giới Thiệu : Thơ ĐỖ HỮU TÀI

 - Đỗ Hữu Tài sinh ngày 17-12-1957 tại Sàigòn  –Vượt biên sang Pulau Bidong –Mã Lai năm 1980. Lúc ấy Anh vừa mới 23 tuổi .  Anh được tái định cư tại Mỹ năm 1982 .  Anh lâm trọng bệnh khiến Anh bị tê liệt từ cổ xuống thân khi vừa đặt chân tới Mỹ được 3 tháng  !!.
          Đỗ Hữu Tài đã phấn đấu cùng nghịch cảnh . Anh đã tự thay đổi định mệnh của đời mình . Thi ca đã đến với Anh .  Niềm đau tuyệt vọng và những thử thách của số phận đã khiến dòng thơ Anh tuôn chảy . Đỗ Hữu Tài đã kiên trì tập tành ngậm que bằng răng để bấm phiếm . Chính thi ca và tình yêu đã truyền cho anh sức sống mãnh liệt hơn  30 năm an dưỡng ở Alexandria-Tiểu bang Virginia .
          Anh sáng tác trên ngàn bài thơ bằng miệng  .Ấn phẩm đầu tay là  : Thi Tập CÓ NHỮNG ĐÊM - 2008 và sau đó là Thi Tập HOÀI HƯƠNG  -vừa mới ra mắt 12-10-2014 bên Mỹ .
            Qua lời tự thuật của Anh trong buổi ra mắt tập thơ “Hoài Hương” thì Hoài Hương là tên người con gái Anh yêu khi cùng gặp nhau bên đảo .Bước đường tị nạn đã rẽ chia hai ngả .Nàng định cư ở Úc . Sau khi biết được tin Anh bệnh nặng, Hoài Hương đã cố gắng may vá để kiếm đủ tiền qua Mỹ thăm Anh năm 1986..Nơi đây hoàn toàn xa lạ ,nàng đã vất vả nấu nướng những món ăn quê nhà để mang đến thăm nuôi Anh . Mỗi ngày Hoài Hương phải di chuyển khó nhọc bằng các tuyến của tàu điện ngầm mới đến được nơi Anh an dưỡng . 49 ngày..không đêm - đối với Anh quả là một phép lạ ..Không những thế ;  khi về lại Úc , sau đó Hoài Hương đã cố gắng thu xếp về Việt Nam thăm Mẹ dùm Anh…
             Tôi biết được thơ Đỗ Hữu Tài từ một ngẫu nhiên khi nghe một bài nhạc mà lời bài thơ như sẵn đã chất chứa những giai điệu xót đau trên “từng con chữ” !! .. Lần đầu tiên ,tựa bài thơ có số “28 năm” khiến tôi xúc động - “ 28 năm ,Hoài Hương ơi!”- Thời gian 28 năm  của một nhà thơ thăm thẳm biết là bao !!Cả một phần ba của đời người !  -Sau nầy tôi tìm hiểu thì mới biết là bài thơ Anh làm là kỷ niệm thời gian Hoài Hương qua Mỹ để chăm sóc cho Anh . Anh làm thơ trên chiếc xe lăn và thơ Anh đã về cùng với bao nỗi oan khiên trên chiếc que ngậm miệng !!  (–Bài thơ nầy đã đươc nhạc sĩ Văn Sơn Trường phổ nhạc – Ca Sĩ Ngọc Quy hát )
                    …. “Hăm tám năm viết vào trang tình sử
                        Mà nhớ người thiếu nữ thêm vấn vương
                       Thơ tôi viết , ôi thương từng con chữ
                        Thơ ngậm ngùi để giữ mộng hoài hương .”  ( Thơ ĐHT)

           Thi Sĩ  Hoàng Trúc Ly đã đau đớn trong nỗi ly tan , thơ đã trào theo máu hận :
                   " Em thương anh núi cao còn hiu hắt 
                     Anh thương em máu vọt bốn phương trời ".(Thơ HTL).
        Hàn MặcTử đã điên cuồng yêu người ,yêu trăng ;châng lâng trong hành hạ và giải thoát nên đã bao lần :
                    "-Ta muốn hồn trào ra đầu ngọn bút
                       Mỗi lời thơ đều dính não cân ta
                       Bao nét chữ quay cuồng như máu vọt
                       Cho mê man chết điếng cả làn da.."

          Hơn 30 năm Đỗ Hữu Tài..không đi không đứng ngay cả không có thể tự trăn trở một mình  khi " Có Những Đêm " Anh không còn biết mình là ai ?-  Bất chợt Thơ về...Con tim nhà thơ không đủ sức "vọt máu " thương yêu để người yêu mình  nhìn thấy  như nhà thơ Hoàng Trúc Ly ,nhà thơ Hàn Mặc Tử - mà chỉ còn biết cắn chặc đôi môi để máu tim mình không nhỏ theo chiếc que xuống từng con chữ .

          Tình yêu đã trao người và ân tình của người yêu dành cho thi nhân đã khiến nhà thơ sống mãnh liệt hơn trong nỗi sống khắc khoải đến nghẹn lời .!!

                        - Thương em lỡ phận hồng nhan
                          Thương tôi một kiếp tim mang tình buồn - (Thơ ĐHT) .

            Hoài Hương hẵn đã nát lòng khi nhìn thấy chàng tuổi trẻ ngày nào chỉ còn lại con tim yêu dành cho mình trong xác thân cơ hồ như không tồn tại .Hoài Hương không làm thơ cho ta đọc nhưng tình người cùng nghĩa cử cao quý đó đã khiến tôi không dằn được thương cảm
       
            Người con gái ấy đang sống gần ta ,cùng thời với ta đó...
  . 
            Và trong  “Một Đời Mất Nhau”
                         “Lạc mất anh, em lạc mất anh
                          Tôi hiu quạnh quẩn quanh góc trời
                           Tình yêu ngày đó xa vời
                           Tình ta còn lại một đời mất nhau” 
                  Hay :
                           …  “Bây giờ em lạc mất anh
                           Như trời không nắng , năm canh nguyệt sầu .”( Thơ ĐHT )

  Tiếng thơ Đỗ Hữu Tài như tiếng kêu bi thương của cánh chim lạc đàn khi vỡ tổ . Anh đang vùng vẫy trong cõi chết ,trong cô đơn vì phải “một đời mất nhau” !!.

           Và “,Ước Mơ” dẫu chỉ là trong mơ thôi mà Anh vẫn xem đó như một thứ hạnh phúc . Chính cái đẹp mong manh của ước mơ lại là  niềm hy vọng để Anh vượt qua số phận đau buồn :
                            “..Đành thôi chỉ biết ước ao
                             Về chung một chuyến chiêm bao đêm nầy .”
           Anh không oán mà chỉ cầu mong :
                         …… “Đừng cho giọt lệ đong đưa
                               Đời hoa hương sắc thấm mưa phai tàn”
                                                                                        ( Thơ ĐHT)

            Anh không sợ mất vì Anh mãi mãi có nàng trong thơ :

                             .... “Tôi mượn vần thơ nhốt một người
                                    Mượn tờ giấy trắng kết mộng mơ
                                    Mượn cây viết kể lời thầm kín
                                     Mượn trái tim hồng đọc tình thơ”
                                                                 (Tôi Mượn Mùa Thu –ĐHT )

Thơ Anh rất thực , rất đẹp ;  trong sáng  lại rất mượt mà  -“không khúc chiết quanh co” nhưng tiềm ẩn nỗi niềm sâu kín đầy chất lãng mạn  .  Thi ca đã mở lối thoát cho cuộc đời Anh - Thi Sĩ Đỗ Hữu Tài . “Tìm bóng tối quên đi thời ngang dọc . Tìm góc trời ta học cách làm thơ”.

                              …. “Thơ tôi viết cho một người quen biết
                                    Lời thật thà không khúc chiết quanh co
                                    Như vườn nho đầy ắp trái ngọt ngào
                                     Như tiếng nói đi vào trong tuồng chữ”
                                                            ( Mời đọc Thơ Tôi –Thơ ĐHT)
                  Hiện tại ,Hoài Hương cư ngụ ở Cabramatta –Sydney - đã có gia đình  và đã có con .       
Mời quý vị cùng đọc thơ Đỗ Hữu Tài .

 Hương Chiều
(Tháng 12- 2014)
                                                               
********

THƠ ĐỖ HỮU TÀI
 
  Giọt Nắng Hai Bên Nhà

Nắng lên đánh thức dòng đời
Rơi trên cây cỏ giữa trời ngóng trông
Nắng theo ngọn gió mênh mông
Đưa làn mây trắng chìm trong ngút ngàn
Nắng mai ấm áp nồng nàn
Cho đàn chim nhỏ rộn ràng líu lo
Nắng buông sợi khói vòng vo
Vây quanh lá úa co ro góc tường

Nắng lung linh dưới mặt đường
Phố phường nhộn nhịp khu vườn rộn hoa
Nắng reo khúc nhạc lời ca
Ru cành lan , cúc thướt tha đào , hồng
Nắng vui trên những cánh đồng
Say sưa quanh suối bên dòng sông xanh
Nắng như một nét thiên thanh
Thấm vào mực vẽ bức tranh mượt mà

Nắng mân mê áo lụa là
Mơn bờ vai nhỏ ngọc ngà bàn tay
Nắng ươm môi , mắt đượm say
Theo đôi chân sáo , tóc mây lững lờ
Nắng ơi ! nghe tiếng ta nhờ
Nhắn cô hàng xóm đến giờ nắng lên
Nắng ơi ! nhắc nhở nhà bên
Có ta mỗi sáng gọi tên nhìn trời...

 Đỗ Hữu Tài

 ( 20 - 1 – 2015)

****

Em Ơi !

 Em ơi anh gọi em ơi
Mơn sợi tóc rối lả lơi vai gầy
Lung linh ánh sáng đèn cầy
Bóng em mờ ảo tràn đầy men say
À ơi đầu gác trên tay
Để anh lùa gió về vây môi mềm
Ngoan đi ngủ giấc êm đềm
Cho trăng rọi xuống bên thềm cùng ta

Em ơi anh gọi là hoa
Mùi hương ngây ngất làn da mịn màng
Anh nghe hơi thở nồng nàn
Hồn hoang chìm đắm dịu dàng mắt em
Tay tròn mười ngón nhung êm
Chừng như chải chuốt tô thêm môi hồng
Anh say trong giọt rượu nồng
Buông đời theo gió ôm vòng tình mơ

Em ơi anh gọi nàng thơ
Cho đêm lắng đọng vu vơ nhìn trời
Anh say sưa vẽ tuyệt vời
Một nàng ngọc nữ xuống đời đam mê
À ơi anh lại ngô nghê
Trái tim rung động ủ ê bóng hình
Trăng khuya nửa mảnh đang nhìn
Một chàng nghệ sĩ mang tình vào thơ    
                
Đỗ Hữu Tài

Fri May 20, 2011

***

Ánh Nguyệt

Sương khuya giăng kín bốn bề
Gió đưa ánh nguyệt trôi về nơi đâu
Chập chùng bóng tối chìm sâu
Lao xao cành lá từ lâu đợi chờ
Đêm đen cảnh vật mịt mờ
Cỏ hoa bám đất lặng lờ ngủ say
Sương mù nhỏ giọt trên cây
Lững lơ mấy cụm mây bay nhẹ nhàng

Tìm đâu ánh nguyệt dịu dàng
Cho đêm quyến rũ mộng vàng đam mê
Cho màn sương mỏng ngô nghê
Nghe lời của gió tỉ tê tỏ tình
Lao xao lá cũng lặng nhìn
Cỏ hoa thức giấc trở mình nằm nghe
Nhưng bầu trời vẫn vắng hoe
Sương rơi không đủ để che giọt sầu

Trăng chưa treo góc mái lầu
Ai rung từng tiếng đàn bầu thở than
Thả hồn vào cõi mênh mang
Tâm tư chùng xuống miên man nỗi lòng
Tim nghe nỗi nhớ chất chồng
Đàn rung lạc nhịp bềnh bồng đêm sâu
Mây trời trôi suốt canh thâu
Gió đưa ánh nguyệt bao lâu mới về

Đỗ Hữu Tài
(15 - 1 - 2015 )

 ****

THÔI

Thôi thả hoàng hôn xuống thủy triều
Khoan buông bóng tối lúc đăm chiêu
Ngừng bên bến đá chờ trăng sáng
Ngưng dẫm sỏi đau ngắm gió chiều
Đừng để mưa gào làm biển động
Chớ cho sương lạnh thấm trùng dương
Không đưa sóng nước trôi theo gió
Chẳng gọi sao khuya kẻo nhớ nhiề

Đỗ Hữu Tài