Vầng
trăng non hãy còn lưng
Cành
mai trắng nép bóng tùng quân che
Vòng
tay dỗ giấc ngày hè
Đêm
Xuân ru mộng chảy về cơn mơ .
Bốn
mùa hoa bướm dệt thơ
Men
tình hương ngát nên tơ kén vàng ..
Một
ngày trời phủ màu tang
Đất
run đỏ đất ngập tràn máu tươi
Núi
sông nghiêng ngả đổi dời
Gốc
tùng mấy lượt quặn đời bể dâu
Thân
mai lắm nỗi cơ cầu
Lá
trơ rủ lá ủ nhầu xác xơ
Nước
non đã rũ bóng cờ
Biển
gầm sóng thét đôi bờ tử sinh
Bỏ
đi là chết một mình
Đại
dương một cõi u minh chẳng màng
Lũ
người bỏ xứ đi hoang
Vì
đâu nên nỗi bàng hoàng biển xa ??
Hồn
oan khắp chốn hải hà
Màn
đêm cô tịch quê nhà nơi nao ?
Hồn
về trên ngọn cỏ lau
Phất
phơ bờ bãi lao xao dật dờ
Lênh
đênh bèo dạt bến hờ
Bên
kia sông núi từng giờ tóc tang
Bên
nầy gió lộng mây ngàn
Sao
như dằng dặc muôn vàn nhớ nhung
Quê
hương cách trở muôn trùng
Đã
thân phiêu bạt luỵ cùng thảm thương
Bên
nầy xuân thắm ngàn phương
Bên
em ngày Tết trăm đường đói nheo
Mộ
Cha mộ Mẹ buồn teo
Khói
hương đâu vắng buồn theo những lần !!..
Xuân
về nào có chi Xuân
Lối
về sương khói châng lâng mắt nhoà
Bước
chân mòn gót son hoa
Trăng
non mấy độ ta bà áo phai
Cội
tùng trồng giữa xứ ai
Bao
năm tuyết đổ miệt mài sương pha
Có
nhau đời xế bóng tà
Dựa
lưng nguyệt khúc thương ca bạc đầu ..
Mộng
về một giấc mơ sau
Nghìn
xuân chỉ một sắc màu quê xưa ..
Hương
Chiều
Xuân Bính Thân – 2016