Thanh Nam viết bài hành bốn mươi tuổi
Dương Kiền làm thơ tự thuật tuổi sáu mươi
Hai đứa nó - người đi -người vẫn ở
Ta nhìn quanh, đời như một thoáng môi cười.
Năm mười bẩy, theo cha rời phương Bắc
Chân bước đi, mà buồn chĩu trong lòng
Nhưng thầm nghĩ, sẽ có ngày tươi sáng
Theo quân về ta lấy lại Thăng Long
Nhưng thấm thoát hai mươi năm xa xứ
Ta đã không về - còn đi biệt, xa hơn
Nửa vòng trái đất, Trời Cali nắng xám
Ta ngồi đây thèm đất cũ từng cơn.
Mới thoắt đó, ta chàng trai mươi bẩy
Đòi nghiêng mình gánh vác chuyện năm châu
Bây giờ ta một lão gìa vô dụng
Còn mong gì mơ đến chuyện biểu dâu
Ngồi đây, ngồi đây
Ta cúi đầu mơ thành Phạm Thái
Gõ vào ly, ta biết khóc thương ai?
Phạm Thái tiếc
Quỳnh Như, bẻ gươm, nhuốm lệ
Quên vó ngựa
bon dài
Thì thôi đành cười, khóc ta thôi.
Hoàng
Trúc Tâm