Dừng lại ngách thời gian đã cũ
Ngàn hương bay mù lối chiêm bao
Sương như tuyết mòn rơi khắp nẽo
Vàng hoa xưa khô rụng hôm nào!!
Ngơ ngẩn bước giữa đường hoa phố thị
Ngọn đèn khuya hiu hắt bóng thời gian
Bóng xiêu đổ nghiêng lối về mộng mị
Trăng vẫn mùa trăng của phút ly tan
Bỗng ..hụt hẫng giữa triều dâng dậy sóng
Gió bên trời thủ thỉ gọi về sông
Nghe da diết niềm đau lòng cát lạnh
Dã tràng khô phơi bụng chết bao lần..
Thôi anh nhé ! Đời qua đi hối hả
Bước loanh quoanh..xin nhẹ bước chân ra
Bao dâu bể đã thăng trầm rất lạ
Ta có mình bớt lẻ chữ đôi ta….
Hương Chiều