Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2015

Nỗi Nhớ














Người để lại trong ta nỗi nhớ
Gió thu về lay lắt trên từng  xác lá khô
Người quay đi trong vạn niềm khốn khó.
Ta chết hồn nhiên..rồ dại đến không ngờ !!..

Và nỗi nhớ chìm sâu trong thầm lặng
Gió đông về se suốt buốt xương da
Nỗi nhớ tràn.. con tim bùng cháy bỏng
Dòng tuyết băng tan chảy khắp giang hà .

Nỗi nhớ vụt biến hình loài quỷ dữ
Thét trong đêm ..cuồng loạn giữa phong ba
Nỗi nhớ bỗng vở toang nghìn phiến lạnh
Nhận chìm ta hấp hối phút ta bà!!..

Nỗi nhớ đã lộng hành như dã thú
….cười trăng về- cào cấu nát thịt da.
Và nỗi nhớ ạt ào cơn lôi vũ
Kéo hồn ta ngoi ngóp chốn hải hà..

Trong hoang tịch vẫn ầm ì nỗi nhớ
Theo sóng về gọi biển khóc bơ vơ
Dẫu người đã quay lưng với bao điều khốn khó
Ta với người còn lại một dòng thơ…

Hương Chiều


(Thi Tập “Trở Giấc”)