Mẹ đi biền biệt miền dương thế. Nội ngoại hai bên- Cậu - một nguời. Nhà Cậu sau Chùa con thường ghé. “Bãi Xàu” là một nửa quê tôi.
Ở đó. Cậu buồn. Vuông đất cũ. Tư bề vắng lặng với Thầy Tu. Ông Dượng , tuổi gần tròn thế kỷ . Bà Dì siêng chuông mõ công phu .
Một sáng, Cậu bỏ nhà đi biệt. Tranh vẽ bộn bề cả góc sân. Ông Dượng gật gù như đã biết ..Chú Én bay tìm lại chúa xuân.
Cậu ghé Sóc Trăng buổi nắng chiều . Ba năm..!.Mắt Cậu buồn hiu hiu. Theo sau là một thằng em nhỏ . – “Mai à ..Mợ đã sớm phiêu diêu !!..”.
Cậu về đắp Tượng chốn Chùa xưa. Mộ Mẹ, mộ Cha cỏ xanh vừa . “Bãi Xàu” con vẫn về mỗi Tết. Mà sao .. Mắt Cậu ..Nỗi sầu xưa !!..
Cậu lại bỏ nhà đi biệt dạng. Em nhỏ vào chùa với Sư Ông . Thanh Minh con về thăm mộ Mẹ.. Cậu về ..tạc đắp cánh sen bông.
Cậu hứa – Bây giờ không đi nữa. Cậu cười ..! Trán Cậu nếp nhăn nhăn ..-“Mợ bây vốn yêu đời nghệ sĩ ..”..Mắt Cậu mơ màng.. phút thanh tân ..!!..
Từ ấy, cậu thường thăm chúng tôi. Cậu thương lũ nhỏ sớm mồ côi. Bánh, trái, kẹo, tiền, Cậu phân phát.. –“Mai à..Cậu vẽ để vui chơi ..!!..”
*****
Tôi về thăm Cậu một chiều mưa . “Bãi Xàu” !..đường cũ lối quen xưa .. Cậu nằm. Đôi má buồn teo tóp .. Chùa vắng . Kinh chiều vọng tiếng đưa ..
Cố gượng sức tàn ..Cậu nắm tay …-“Tranh nầy, Cậu đề tặng cho Mai. Mẫu nầy ..Cậu đã từng nhận giải ..!! . Mợ đã ra đi chẳng đoái hoài …”..!!!!..
*****
Thương Cậu..Tử Kỳ đợi Bá Nha !..
Tranh xưa còn lấm nét mực nhòa.
- “TẶNG CON..Ngày cuối đời cô lữ ..
“Bãi Xàu”..để Mai nhớ Cậu Ba …”(“Ký Tên Nguyễn Văn Phước”)
( - *Bãi Xàu – thuộc quận Mỹ Xuyên – Tỉnh Sóc Trăng )
Hương Chiều (Tháng Giêng – 2010)
“ Thi Tập Trở Giấc”