Khi về đã lạnh vườn xưa cũ
Vàng lá đầy sân thêu bóng trăng
Cội liễu già đưa nghiêng lá rũ
Đóm lập lòe bay giữa đêm không
Thuở ấy em ngồi phơi tóc nắng
Liễu xanh xỏa bóng ghẹo nàng xuân
Anh về viết nốt bài thơ tặng..
Nhớ…! ! Em cười đôi mắt mi cong…
Vườn xưa người bỏ đi một sáng
Nắng buồn nằm lã dưới thềm hoang
Dấu xưa còn đọng tầng lá phủ
Em đi đã vắng tiếng chim ngàn !!.
Em còn tóc xỏa bay lồng lộng
Tóc liễu buồn rơi mấy mùa đông
Một chút xưa Em –cơn trường mộng
Vườn hoang đã lạnh bóng trăng ngần ..
Hương Chiều
(Thi Tập “ Và Em …Rất Xưa ..”)