Lúc từ còn nhỏ lắm!
Trắng vành tang cho Mẹ
Những năm tháng ngù ngờ
Nước mắt đã trắng khô
Tóc xanh đời... sợi trắng nhấp nhô
Thuở quen nhau... chỉ biết đợi chờ
Giấy trắng lời. Mộng trắng như thơ
Gần cưới nhau… hai đứa hẹn hò!
. . .
Chiến cuộc leo thang. Quân trường trang trắng
Trắng đôi tay. Ba lô gói ghém một mảnh bằng
Ngày được trở về..tủi tủi cùng phấn trắng bảng đen
- “Mình ạ - để em nhổ tóc cho.”
Lão cười. Mấy chiếc răng lủng trắng:
- “Coi em nè! Tóc em đã dài thêm sợi trắng
Trắng đêm thâu – lũ trẻ vắt giọt sữa gầy
Có hai chiếc áo dài hoa lên lớp dạy
Em đã chạy vạy. Cầm hơi... sống lửng
Em còn trắng hơn anh
Thôi để vậy! Trắng lòng hai đứa....”
. . .
Tháng Tư đen. Đi “Cải tạo.” Lão hứa:
- “Vào đó rồi... Sạch trắng hết. Có gì lo!
Trắng cơm khô. Trắng giấc ngủ. Trắng dặn dò!
Trắng mơ ước.Trắng tự do… và... sự chết
Trắng thăm nuôi. Trắng đợi chờ. Trắng đời. Cạn kiệt!"
Hai đứa… trắng lời giã biệt
Ngậm ngùi dấu lệ trước cổng trại giam.
. . .
Ngày lão về... mặt lão trắng toang
Hai bàn tay xanh xao vồ cứng.
Đêm ngập ngừng... trắng cả vuốt ve…
Lão cố cười... mặt như sắp khóc
Tóc lão đã trắng đều mấy góc
Mắt lão buồn... trắng dã một miền đau!
Hai đứa cười buồn. Trống. Lặng nhìn nhau
Bình minh lên rồi...! Vuốt lệ cho nhau!
. . .
Mười mấy năm xứ trắng
Đôi bàn tay sạch trắng
Hai đứa già trắng tóc… nhắc nhau nghe
Lão lại cười! Mấy chiếc răng... vắng hoe!
- “Sợ chi tóc bạc! Tình anh vẫn thế
Hai đứa còn nhau trắng sạch nợ đời
Chỉ tủi mình còn nợ núi sông thôi
Ta cố giữ tấc lòng trong thật trắng.”
Lão đầu trắng của tôi
- Bài tình thơ... rất trắng!
Hương Chiều
(Thi tập “Trở Giấc”)